Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

HỒNG LÊ THỌ PHẢI ĐƯỢC TRẢ TỰ DO NGAY LẬP TỨC VÀ VÔ ĐIỀU KIỆN!

André Menras - Hồ Cương Quyết

Phạm Toàn dịch
Quá đáng! Thật quá đáng!
Hồi mới ra khỏi nhà tù chế độ cũ, tôi đã đáp ứng lời mời của những phong trào chính trị, tôn giáo, công đoàn và nhân đạo khác nhau trên khắp thế giới để làm chứng nhân cho sự man rợ của hệ thống nhà tù Mỹ-Sài Gòn, tôi được gặp anh Thọ cùng các bạn anh, khi đó là những sinh viên Việt Nam trẻ trung ở Nhật Bản. Vài ba tiếng đồng hồ vô cùng cảm động không ngăn nổi nước mắt trào ra để nói thay lời đôi khi không đủ để diễn tả niềm thương mền cùng nỗi giận dữ đã gắn kết chúng tôi lại với nhau.
Hơn ba mươi năm sau, chúng tôi gặp lại nhau ở Sài Gòn nơi anh đang mở một doanh nghiệp mỹ phẩm nhỏ để sinh nhai. Một cách dè dặt để tránh cho tôi khỏi bị choáng, anh đã kể cho tôi nghe về những thăng trầm trong cuộc sống hằng ngày, và tôi đã nhận thấy khá rõ nỗi thất vọng u buồn của anh trước cảnh tượng ai oán những giá trị nhân bản và giải phóng của chúng tôi đã bị tước đoạt và dày xéo. Và thế là tôi đã thoát ra khỏi cái nắp đậy bằng thủy tinh nơi tiếng tăm và các thứ vinh dự đã nhốt chặt tôi vào và ở đó, do không có liên hệ với cuộc sống thực ở đây, tôi đã chẳng nhìn thấy gì hết về một nước Việt Nam có thực trên đời.
Thọ không phải là người của Đảng. Đó là một con người cởi mở, ghi nhận đầy đủ mọi thứ gì xảy ra ở bên ngoài, nói và viết trôi chảy tiếng Pháp, tiếng Anh và tiếng Nhật Bản. Nhưng sự gắn bó của anh với độc lập của đất nước không một giây suy suyển. Cũng như tôi, anh là một người chống đối quyết liệt việc người Tàu thò tay nắm lấy toàn bộ cuộc sống của nước Việt Nam nhờ cánh tay gân guốc và vô cảm của một đảng cộng sản Việt Nam thoái hóa, sa đọa, mất hết mọi giá trị căn bản của nhân dân và dân tộc.
Thọ là một nhà trí thức hết sức hiền hòa. Thậm chí đôi khi anh đòi chuyện gì cũng phải đồng thuận, và không thích đấu tranh. Tôi nhớ cách đây vài năm chúng tôi tham gia vào phong trào nước ngọt cho chiến sĩ và nhân dân quần đảo Trường Sa do báo Thanh niên phát động. Cả hai chúng tôi khi đó đều bị lừa và đóng góp của chúng tôi và của một số Việt kiều khi đó đã khởi động việc quyên góp được tới vài chục nghìn euro đã bị cuỗm sạch. Khi đó tôi rất phẫn nộ và đòi hỏi phải làm cho rõ, nhưng Thọthì tỏ ra buồn bã và chịu thúc thủ theo “định mệnh”. Anh không thích những cơn sóng lớn. Anh không bao giờ tham gia vào bất kỳ cuộc biểu tình phản đối người Tàu xâm lăng nơi biển đảo. Cho dù các cuộc biểu tình đó bị cấm hoặc được phép hoặc được nhà cầm quyền điều khiển từ xa thì anh cũng không tham gia. Anh chỉ viết blog, viết đều đặn, nghiêm túc, hy sinh tất cả vì công việc mặc dù sức khỏe của anh rất kém (anh bị tiểu đường và bắt đầu bị phình mạchmáu…). Trên trang blog của mình, anh lượm tất cả các bài viết trái ngược nhau trích từ báo chí chính thống hoặc từ trên mạng, từ nước ngoài hoặc từ các vùng miền. Hàng ngày trang blog của anh có nhiều nghìn đọc giả và hiếm khi có viết bình luận. Thế mà anh bị bắt, “bị bắt quả tang” nói theo ngôn từ của công an, bị bắt giữa đêm cách đây hai ngày và coi là tội “công bố trên mạng internet những bài viết có nội dung xấu, thông tin sai lệch, làm suy yếu uy tín và niềm tin của nhân dân đối với Nhà nước, với các tổ chức xã hội, với các công dân, thể theo điều 258 bộ luật hình sự nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”.
Kết luận tạm thời của tôi là, thể theo cái điều luật giết người và giết chết tự do đó mà cái đảng càng ngày càng công khai theo đường lối Mao Trạch Đông này đang áp đặt cho gần 100 triệu công dân, thì rõ ràng tôi là một kẻ cực đoan nguy hiểm hơn so với ông bạn Hồng Lê Thọ của tôi. Vầy là, trong những ngày tới khi về ở trên đất nước Việt Nam mình, tôi có thể bị bắt để họ tìm thêm tội. Trong lúc chờ đợi, có điều này là chắc chắn: hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy mình là Việt Nam bên cạnh Thọ, và Lập, và Đằng, và Mẫm, và Giàu và cả ngàn nạn nhân khác của những hành động hung bạo giết chết Tự do của một cái đảng làmmật vụ cho Trung cộng, và họ sẽ không bao giờ cúi đầu trước cảnh tước đoạt những giá trị nhân bản nhân danh chúng họ đã chiến đấu và tiếp tục chiến đấu cùng với nhân dân Việt Nam. Sao cho cái tên chính thức bằng tiếng Việt của tôi càng thêm ý nghĩa.
Bạn Thọ của tôi, những kẻ nào đụng chạm vào sức khỏe của anh sẽ phải trả giá đắt. Chào anh, và hẹn gặp lại.
Hồ Cương Quyết. André
André Menras cùng Hồng Lê Thọ 

Không có nhận xét nào: