Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

ĐẠI HỘI VIII HỘI NHÀ VĂN NGÂM KHÚC


Lâm Khang Nguyễn Xuân Diện
(phỏng theo Chinh phụ ngâm khúc)
Lời dẫn của Trần Nhương: TS Nguyễn Xuân Diện dân Hán Nôm nhưng bạn bè văn chương hơi bị nhiều. Dịp ĐH năm ngoái ông vác laptop đến ĐH làm tin và sáng tác kịp thời khúc ngâm này. Sau 1 năm đọc lại thấy rất không khí và bám sát diễn biến ĐH. Xin mời các bạn đọc lại cho vui trong lúc thời tiết oi nồng vần vũ này...

Khúc Một: Tiền Đại hội
2.8.2010
Thuở trời đất nổi cơn gió bụi
Khách làng văn nhiều nỗi truân chuyên.
Xanh kia thăm thẳm từng trên,
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này!

Khắp các web dở hay mọi nhẽ
Khói thuốc lào vần vũ quán văn!
Khắp nơi tán chuyện văn nhân,
Nửa đêm tâm sự xa gần niềm riêng.
Gọi điện thoại chẳng kiêng khuya khoắt,
Nhấc máy lên là ắt cà kê,
Nhỏ to mấy chuyện tỉ tê,
Xa gần rồi cũng lại về bầu ai?
Đường rong ruổi lưng gài cung tiễn
Buổi tiễn đưa lòng bận thê noa.
Bóng cờ Hữu Thỉnh xa xa
Sầu lên ngọn ải oán ra cửa phòng!
.
Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy
Thấy cao cao những mấy tầng lầu
Hỏi thăm tòa cũ đỏ au
Phải nơi hội họp với nhau mấy ngày?
Lại ríu rít mê say chuyện cũ,
Cùng hàn huyên nỗi khổ đường trường.
Cả mừng, khoe tỉnh chủ trương,
Đã cho lộ phí, lại thương ... dặn dò!
Lại to nhỏ: Bản tin ai thảo?
Để rạng ngày ngàn đạo truyền đi.
Một vùng cỏ mọc xanh rì,
Nước ngâm trong vắt thấy gì nữa đâu!
Khiến ban, bệ cùng nhau theo sát.
Khắp làng văn một lượt cùng truy,
Truy đi truy lại một khi,
Bóng chim tăm cá tìm gì được chăng?
Kìa Trang Hạ gọn gàng nai nịt
Khăn đầu rìu đã chít trên đầu.
Khinh thân nhẹ gót yêu kiều,
Thoáng trông đã thấy mỹ miều văn nhân!
Lại Minh Thái phong trần một ả,
Vẫn còn mơ phép lạ thần tiên.
Dám nhờ lượng cả bề trên
Xét soi vận mệnh của nền văn chương.
Xiêm y nọ phả hương trong gió,
Hàng cờ bay mờ tỏ ải xa.
Thấp cơ thua trí đàn bà!
Chẳng nghe nhời thiếp mới ra sự tình!
Trần Mạnh Hảo tung mình xuất chưởng,
Mặt văn nhân những tưởng đeo sầu.
Bùi Minh Quốc tự ngàn sâu,
Vội vàng mới kể gót đầu ngược xuôi.
Lại thêm nữa một người lên tiếng,
Khối người nghe đau điếng tâm can!
Đừng đưa chính trị vào văn
Nguyễn Duy nhếch mép cười gằn mấy câu.
Rồi lại nói chuyện bầu, chuyện bán
Ối lạy giời! Con ngán lắm rồi!
Hội Nhà văn ấy hội vui,
Chớ làm xấu mặt như bôi mực tàu!
Trời xanh thẳm một màu có thấu?
Khách làng văn đau đáu niềm riêng!
Mấy lần gõ mõ khua chiêng,
Ầm ầm một lúc lại yên tứ bề!
Cùng điểm mặt từ quê đến phố,
Khách anh hùng sao khó tìm ghê!
Hoang mang đến độ tê mê,
Giật mình mình lại vuốt ve tay mình.
Kìa Hữu Thỉnh một mình một ngựa,
Ngoảnh lại trông khói lửa ngút trời!
Bốn bề không một bóng người,
Trí Huân thấp thoáng phương trời xa xa!
Áo chàng đỏ tựa máu pha,
Ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in.
Trên có thích mà mình còn ngại
,Nghĩ thân mình từng trải bao phen.
Văn Nghệ chốn ấy đã quen,
Biết là nhạt, vẫn tòng quyền chấp kinh!
Xem ra chí bình sinh chưa thỏa,
Thôi cũng đành từ tạ bạn văn.
Nỗi niềm tâm sự khôn ngăn
Mấy lời phi lộ đã lan cõi ngoài!

Không có nhận xét nào: